Chào các bác ,em kể câu chuyện này không phải em bệnh hoạn đâu nhưng nghĩ thấy mình ngu quá ....
Chả là hồi trước em có yêu một bạn học cùng lớp , phải nói là em khổ lắm các bác à...bao nhiêu tình địch rồi phải mưu cao kế sâu ...mãi mới giành giật được ... người đó đẹp lắm khiến bao nhiêu thằng con trai khác phải tranh giành nhưng cuối cùng nàng cũng yêu em , bao nhiêu công sức em bỏ ra cũng được đền đáp ,nhưng đến lúc hai đứa yêu nhau thì cũng đã cuối năm cấp ba...cô ấy đã quyết định thi trong miền nam, còn em ngoài miền bắc ...những ngày cuối bên nhau cũng như bao nhiêu đôi khác cũng khóc lóc ,hứa hẹn...Và cũng đã nhiều lần em có ý nghĩ phải làm chuyện đó để giữ nhau, bọn em đã có rất nhiều cơ hội ở bên nhau ,và em cũng biết cô ấy cũng muốn chuyện đó.,nhưng hồi đó em cứ phải giả vờ trước mặt cô ấy là không muốn, rằng chúng mình còn phải học...mặc dù em đã ước ao được một lần với người em yêu thương nhất...Và tháng 6 chia tay đã đến, bọn em chia tay..em lao vào ôn thi ...hai đứa cũng đỗ đạt...bọn em vẫn liên lạc với nhau, tưởng tình yêu của bọn em sẽ vượt qua được khoảng cách nhưng càng ngày càng hiểu nhầm nhau ,và tết vừa rồi bọn em đã chia tay..cô ấy nói rằng có người yêu. ..Em biết là vì cô ấy rất đẹp, lại học trường có tiếng thì có người theo đuổi là chuyện bình thường ,nhưng em không hiểu tại sao lại thay đổi nhanh đến vậy bao nhiêu lời hứa hẹn...em cay lắm ,và đã chứng tỏ mình không hề kém cỏi và lao vào yêu đương ,bạn bè ...nhưng càng yêu em càng thấy chả ai làm em hạnh phúc như với cô ấy..làm chuyện đó với người con gái khác chả có cảm giác gì cả...buồn chán và thật vọng, không phải em yếu đuối nhưng nghĩ mình thật ngu , yêu hết mình ,hy sinh thật nhiều, mà chả có nghĩa lý gì cả ..em nghĩ giá hồi đó cùng một lần với người mình yêu thì có lẽ đã giữ được nhau...
em đang chán lắm, các bác cho em lời khuyên đi ,làm sao thoát được cái suy nghĩ này đây...
Chả là hồi trước em có yêu một bạn học cùng lớp , phải nói là em khổ lắm các bác à...bao nhiêu tình địch rồi phải mưu cao kế sâu ...mãi mới giành giật được ... người đó đẹp lắm khiến bao nhiêu thằng con trai khác phải tranh giành nhưng cuối cùng nàng cũng yêu em , bao nhiêu công sức em bỏ ra cũng được đền đáp ,nhưng đến lúc hai đứa yêu nhau thì cũng đã cuối năm cấp ba...cô ấy đã quyết định thi trong miền nam, còn em ngoài miền bắc ...những ngày cuối bên nhau cũng như bao nhiêu đôi khác cũng khóc lóc ,hứa hẹn...Và cũng đã nhiều lần em có ý nghĩ phải làm chuyện đó để giữ nhau, bọn em đã có rất nhiều cơ hội ở bên nhau ,và em cũng biết cô ấy cũng muốn chuyện đó.,nhưng hồi đó em cứ phải giả vờ trước mặt cô ấy là không muốn, rằng chúng mình còn phải học...mặc dù em đã ước ao được một lần với người em yêu thương nhất...Và tháng 6 chia tay đã đến, bọn em chia tay..em lao vào ôn thi ...hai đứa cũng đỗ đạt...bọn em vẫn liên lạc với nhau, tưởng tình yêu của bọn em sẽ vượt qua được khoảng cách nhưng càng ngày càng hiểu nhầm nhau ,và tết vừa rồi bọn em đã chia tay..cô ấy nói rằng có người yêu. ..Em biết là vì cô ấy rất đẹp, lại học trường có tiếng thì có người theo đuổi là chuyện bình thường ,nhưng em không hiểu tại sao lại thay đổi nhanh đến vậy bao nhiêu lời hứa hẹn...em cay lắm ,và đã chứng tỏ mình không hề kém cỏi và lao vào yêu đương ,bạn bè ...nhưng càng yêu em càng thấy chả ai làm em hạnh phúc như với cô ấy..làm chuyện đó với người con gái khác chả có cảm giác gì cả...buồn chán và thật vọng, không phải em yếu đuối nhưng nghĩ mình thật ngu , yêu hết mình ,hy sinh thật nhiều, mà chả có nghĩa lý gì cả ..em nghĩ giá hồi đó cùng một lần với người mình yêu thì có lẽ đã giữ được nhau...
em đang chán lắm, các bác cho em lời khuyên đi ,làm sao thoát được cái suy nghĩ này đây...