Một ngày mới lại bắt đầu, và tôi cảm thấy nó đầy buồn chán. Tôi mở đôi mắt nặng nề và nhìn vào cảnh vật quen thuộc. Ánh sáng mặt trời bắt đầu từ từ đánh thức tôi dậy và đưa tôi trở lại với cuộc sống khắc nghiệt.
Tôi ước rằng có thể tiếp tục giấc ngủ để quên đi gánh nặng nợ lớn kia, nhưng tôi không thể. Tôi thiếu sự kiên nhẫn và quả thật là một người yếu đuối.
Tạm gác lại những lo âu, tôi thở một hơi sâu để sẵn sàng đối mặt với nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất của tôi - cậu bé hàng xóm đáng sợ. Nó luôn trông thánh thiện và được mọi người yêu quý với sự thông minh, gương mặt đẹp và gia đình đoàn kết.
Đối với người khác, nó là một đứa trẻ hoàn hảo, nhưng với tôi, một người đấu tranh suốt đời, tôi nhận ra trong ánh mắt của nó có sự trống rỗng đáng sợ.
Tại sao một người được sinh ra trong sự viên mãn lại mang trong mình nhiều suy tư đen tối như vậy? Cuộc sống của nó không phải đã hoàn hảo rồi sao, nếu đó là tôi, có lẽ đã khác đi...
Rời khỏi suy tư đó, tôi mở cửa ra. Tuy nhiên, ở đó, không còn là một tên vô hồn và đáng ghét nữa.
"Tôi chúc bạn một ngày tốt lành, chàng trai trẻ." Tôi thốt lên một cách vô thức, nhưng khi nhận ra, đã quá muộn rồi, chỉ mong rằng nó không nghe thấy tôi và tiến lại gần.
Dù tôi cầu nguyện, cậu bé vẫn vui vẻ đáp lại. Thật phiền phức. Làm thế nào đây, dù sao thì tình cảm căm ghét trong tôi không thể biến mất chỉ trong một thoáng chốc.
"Hôm nay bạn trông rất tươi tắn, có chuyện gì thú vị không?" Tôi thốt lên, nhưng hiện tại, tôi đã quá muộn để hiểu rõ, chỉ mong nó không tiến lại gần.
Cậu bé tiếp tục trò chuyện một cách phấn khích và đầy sức sống trong suốt một giờ đồng hồ. Chắc chắn rằng tôi đã không hiểu hết những gì cậu bé nói. Nhưng thật lạ, những điều cậu bé đề cập lại có sức hút đáng kinh ngạc. Chúng là những điều nhỏ bé nhưng mang ý nghĩa lớn mà tôi đã vô tình bỏ lỡ.
Thật sự, cậu bé truyền đạt kiến thức cho tôi một cách dễ hiểu và chuyên nghiệp. Tuy nhiên, với tư duy hạn chế do tuổi tác, tôi không thể ghi nhớ hết mọi thứ.
Tôi lại nhớ về những ngày xưa, như khi cô học sinh 1m55 giúp tôi với môn tiếng Anh. Tôi thật sự không thích môn tiếng Anh. Tại sao không học tiếng Nga như trước đây, thật phiền phức. Cái gì mà động từ V1, V2, V3 đủ thứ hết cả lên, à mà có V4 không nhỉ.
Tôi suy tư về người con gái xinh đẹp, dịu dàng, và tuyệt vời ấy, người đã giúp tôi học tiếng Anh. Điều đó khiến tôi nảy sinh một số câu hỏi về cuộc sống của cô ấy. Thế nhưng, đột nhiên, lòng tôi cảm nhận một sự ấm áp ôm trọn lấy tôi. Mặc dù chỉ là một phút bất ngờ, nhưng cảm giác thoải mái đã tràn ngập tôi.
Tôi đã không để ý đến những gì cậu bé đang nói nữa. Bản thân tôi cảm thấy khỏe mạnh và mảnh khảnh hơn. Cậu bé này thật là kỳ cục, dù to lớn nhưng trông rất thon gọn, khỏe mạnh và mệt mỏi. Khả năng tiếng Anh của cậu bé cũng thật đáng ngạc nhiên. Thật khó hiểu, mọi thứ mà cậu bé đề cập có vẻ liên quan đến Samdi Bình Tân. Nếu tôi đến đó, có lẽ mọi thứ đã khác đi...
Tôi ước rằng có thể tiếp tục giấc ngủ để quên đi gánh nặng nợ lớn kia, nhưng tôi không thể. Tôi thiếu sự kiên nhẫn và quả thật là một người yếu đuối.
Tạm gác lại những lo âu, tôi thở một hơi sâu để sẵn sàng đối mặt với nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất của tôi - cậu bé hàng xóm đáng sợ. Nó luôn trông thánh thiện và được mọi người yêu quý với sự thông minh, gương mặt đẹp và gia đình đoàn kết.
Đối với người khác, nó là một đứa trẻ hoàn hảo, nhưng với tôi, một người đấu tranh suốt đời, tôi nhận ra trong ánh mắt của nó có sự trống rỗng đáng sợ.
Tại sao một người được sinh ra trong sự viên mãn lại mang trong mình nhiều suy tư đen tối như vậy? Cuộc sống của nó không phải đã hoàn hảo rồi sao, nếu đó là tôi, có lẽ đã khác đi...
Rời khỏi suy tư đó, tôi mở cửa ra. Tuy nhiên, ở đó, không còn là một tên vô hồn và đáng ghét nữa.
"Tôi chúc bạn một ngày tốt lành, chàng trai trẻ." Tôi thốt lên một cách vô thức, nhưng khi nhận ra, đã quá muộn rồi, chỉ mong rằng nó không nghe thấy tôi và tiến lại gần.
Dù tôi cầu nguyện, cậu bé vẫn vui vẻ đáp lại. Thật phiền phức. Làm thế nào đây, dù sao thì tình cảm căm ghét trong tôi không thể biến mất chỉ trong một thoáng chốc.
"Hôm nay bạn trông rất tươi tắn, có chuyện gì thú vị không?" Tôi thốt lên, nhưng hiện tại, tôi đã quá muộn để hiểu rõ, chỉ mong nó không tiến lại gần.
Cậu bé tiếp tục trò chuyện một cách phấn khích và đầy sức sống trong suốt một giờ đồng hồ. Chắc chắn rằng tôi đã không hiểu hết những gì cậu bé nói. Nhưng thật lạ, những điều cậu bé đề cập lại có sức hút đáng kinh ngạc. Chúng là những điều nhỏ bé nhưng mang ý nghĩa lớn mà tôi đã vô tình bỏ lỡ.
Thật sự, cậu bé truyền đạt kiến thức cho tôi một cách dễ hiểu và chuyên nghiệp. Tuy nhiên, với tư duy hạn chế do tuổi tác, tôi không thể ghi nhớ hết mọi thứ.
Tôi lại nhớ về những ngày xưa, như khi cô học sinh 1m55 giúp tôi với môn tiếng Anh. Tôi thật sự không thích môn tiếng Anh. Tại sao không học tiếng Nga như trước đây, thật phiền phức. Cái gì mà động từ V1, V2, V3 đủ thứ hết cả lên, à mà có V4 không nhỉ.
Tôi suy tư về người con gái xinh đẹp, dịu dàng, và tuyệt vời ấy, người đã giúp tôi học tiếng Anh. Điều đó khiến tôi nảy sinh một số câu hỏi về cuộc sống của cô ấy. Thế nhưng, đột nhiên, lòng tôi cảm nhận một sự ấm áp ôm trọn lấy tôi. Mặc dù chỉ là một phút bất ngờ, nhưng cảm giác thoải mái đã tràn ngập tôi.
Tôi đã không để ý đến những gì cậu bé đang nói nữa. Bản thân tôi cảm thấy khỏe mạnh và mảnh khảnh hơn. Cậu bé này thật là kỳ cục, dù to lớn nhưng trông rất thon gọn, khỏe mạnh và mệt mỏi. Khả năng tiếng Anh của cậu bé cũng thật đáng ngạc nhiên. Thật khó hiểu, mọi thứ mà cậu bé đề cập có vẻ liên quan đến Samdi Bình Tân. Nếu tôi đến đó, có lẽ mọi thứ đã khác đi...